XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Điều bí mật


phan 46

 Đại hài lòng đưa mắt nhìn phòng khách bừa bộn, ngổn ngang vỏ kẹo, giấy vẽ, vỏ lon nước ngọt. Nhìn vào bếp chỉ thấy trong bồn rửa bát, bát và xoong nồi chất cao thành núi, không biết đã để đó từ bao giờ. Lọ hoa héo quắt lại cũng chẳng có người đổ đi. Bệ bếp gas dính đầy dầu mỡ thành cáu bẩn.


Đại bước vào phòng ngủ của mình, giũ đống quần áo cũ thay ra chưa giặt ở trong giϬ sau đó bắt đầu rải đầy nền nhà, giường, thành ghế, mắc treo. Anh còn nhét nguyên đôi tất bẩn của mình vào ngăn bàn và đứng cười một mình. Sau đó Đại bước ra ngoài phòng khách, cất cao giọng gọi:


- Như Ý, con xong chưa vậy?


- Dạ? – Như Ý đáp lại từ phòng ngủ của mình bằng giọng mệt mỏi – Sắp… xong rồi… papa.


- Nhớ là không được để sách vở lẫn lộn, bị ném đi là mệt đấy, chỉ xả rác ra thôi.


Như Ý không đáp lại. Vài phút sau, Đại đang ngồi vắt vẻo trên ghế salon giữa một đống rác, bên cạnh anh là Tuyết với bộ lông trắng muốt, béo ục ịch đang lười nhác nằm ngủ. Như Ý bước ra, trên đầu vẫn buộc chiếc khăn màu hồng gấp chéo, nhìn vô cùng xinh xắn. Như Ý vừa bước ra khỏi phòng đã há hốc miệng, sau đó tò mò đi tới trước mặt đại, nhìn anh đầy vẻ hối hận:


- Papa, chúng ta có hơi… hơi quá tay không?


- Có gì mà quá tay? – Đại bật cười – Con thấy công phu bày bừa của bố thế nào?


- Dì Linh chắc sẽ tức điên lên mất. Tuần nào cũng thế này… – Như Ý rụt cổ nhìn ra phía cửa, sợ sệt nói – Dì giận lên sẽ rất kinh khủng, đến papa còn sợ cơ mà.


- Vậy con có muốn về ở cùng dì Linh và Alex không? – Đại trừng mắt nhìn cô con gái.


- Chẳng phải papa còn mong hơn con sao? – Như Ý bĩu môi, nói giọng như một bà cụ non.


- Chúng ta phải thật bừa bộn, như thế dì Linh mới thương tình mà cho chúng ta về ở chung chứ – Đại nháy mắt nhìn con bé – Được rồi, nếu dì Linh có hỏi chúng ta ăn gì, con pải nhớ nói là ăn mì gói đấy.


- Chứ không phải ngày nào cũng đi ăn nhà hàng sao?


- Nhưng chúng ta phải giả nghèo giả khổ một chút, nếu không dì Linh sẽ không thương đâu. Con cũng muốn ăn đồ ăn dì Linh nấu còn gì? Con không muốn sáng sáng đi xe đạp quanh bờ Hồ với Alex à?


- Có chứ – Như Ý lập tức gật đầu.


- Ok, lady, vậy thì chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt. Phải bày bừa thật… hăng, thật hoành tráng. Càng bừa bộn càng tốt. Đến lúc dì Linh không chịu nổi nữa thì chúng ta sẽ nài nỉ dì Linh cho chúng ta về ở cùng.


- Thôi được… – Như Ý lấy tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh, trợn mắt đe dọa – Nhưng mà papa phải mua cho con cái máy tính bảng, nếu không, hừ hừ, con sẽ mách dì Linh là papa xúi con bày bừa. Đến lúc đó xem dì Linh sẽ xử lý papa thế nào.


- Con đe dọa papa ư? – Đại trừng mắt – Con có phải là con của bố không vậy? Dám bán đứng bố? Lại đây, để bố cho con biết thế nào là lễ độ.


Nói rồi Đại nhổm phắt dậy, túm lấy Như Ý, đặt con bé lên đùi và bắt đầu cù vào nách khiến cho bé cười ré lên không ngừng.


- A… papa, con đầu hàng… ha ha… ha ha, tha cho con đi…


- Còn dám uy hiếp papa nữa không?


- Papa mà còn cù con nữa, nhất định con sẽ méch dì… Ha ha… thôi, con chừa rồi… con chừa… ôi…


Đúng lúc này, cả hai bố con nghe thấy tiếng chuông cửa. Đại lập tức thả Như Ý ra, sau đó nói với con bé:


- Dì Linh tới rồi, con nhớ những gì papa dặn chưa?


- Con nhớ rồi mà – Như Ý gật gù ra vẻ bí hiểm.


- Ngoan lắm. Vậy papa vào phòng ngủ đây – Đại nói sau đó lập tức đi nhanh về phòng ngủ của mình.


 .-


Như Ý thấy bố khép cửa phòng lại rồi mới tụt xuống đất, xỏ chân vào đi dép bông đi trong nhà, sau đó lon ton chạy ra mở cửa.


- Con chào dì – Vừa thấy Linh và Alex đứng sau cánh cửa, con bé đã vui vẻ cất tiếng chào.


- Con ăn sáng chưa? Bố con vẫn chưa dậy được à? – Linh lo lắng hỏi.


- Dạ chưa dì ạ – Như Ý phụng phịu nói – Hôm qua bố con về tới nhà là kêu mệt, muốn đi nằm, đến giờ chưa dậy nữa. Chắc bố con ốm rồi.


- Ừ… dì có mang bánh mì đến đây, hai chị em ăn đi. Để dì xem bố con ốm thế nào?


Linh gật đầu cười và bước vào nhà. Vừa nhìn quang cảnh trong phòng khách và căn bếp, nụ cười trên môi cô đã chợt tắt. Mặt cô tối đen lại, không tìm thấy chút ánh sáng nào nữa.


- A… – Alex vừa tháo giày cũng phải giật mình thốt lên – Chị và papa lại chơi bóng trong nhà sao?


- Không… là tại… Tuyết đấy… – Như Ý rón rén đưa mắt về phía con chó, tìm cách đổ vấy tội cho nó – Chắc nó đói quá nên lục tìm đồ ăn.


Tuyết đang nằm trên ghế, mặc kệ mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn nó, nó vẫn chỉ vẫy đuôi một cách lười nhác, giống như nói rằng ta đây đã đói nên không thể tung tăng chạy nhảy được nữa.


- Tuần nào cũng thế này, thật không thể chịu nổi – Linh cảm thấy không thở nổi trong cái căn phòng không khác gì bãi rác này nữa.


Cô đi lại phía bàn, gạt bỏ tất cả đống vỏ kẹo, vỏ lon xuống sàn, mang đống cốc thủy tinh bẩn vào bếp. Vừa thấy đống bát đĩa ngập trong bồn rửa bát, Linh đã muốn ngất xỉu tại chỗ. Thùng rác dưới chân đầy ứ những vỏ mì ăn liền. Cô quay ra nhìn Như Ý, mặt tối sầm, nghiêm khắc hỏi:


- Như Ý, mấy ngày nay con ăn gì?


- Dạ, mì gói ạ – Như Ý sợ sệt nhìn cô.


- Cái gì? – Linh trừng mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép chặt của Đại, muốn lập tức đạp cửa xông vào hỏi tội anh.


Nhưng nghĩ tới việc anh đang ốm, Linh nhìn hai đứa trẻ, dịu giọng:


- Các con lấy bánh mì và pate ra ăn đi. Ăn xong xuống sân chung cư chơi để dì dọn nhà. Dọn xong dì sẽ đưa hai đứa đi siêu thị.


Hai đứa trẻ nháy mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu lấy đồ ra ăn. Linh nhắm mắt đeo cái tạp dề hôi hám và mốc meo vào, sau đó bắt đầu dọn dẹp.


Nếu đây là lần đầu tiên thì Linh cũng chẳng đến nỗi giận dữ như thế. Nhưng thực tế, trong vòng ba tháng kể từ sau khi hai bố con dọn tới chung cư cho thuê này, cô tới thăm hai bố con bảy lần thì cả bảy lần đều phải chứng kiến cảnh bừa bộn, bẩn thỉu không thể tả nổi. Cách ăn ở luộm thuộm của người đàn ông không vợ và cô con gái tám tuổi khiến Linh lần nào cũng tức muốn hộc máu. Và lần nào cô cũng cặm cụi dọn dẹp, lau chùi cho đến khi mọi thứ như lau như ly mới vừa ý.


Dọn bếp xong, cô dọn tới phòng khách, rồi tới phòng Như Ý. Hai bố con nhà này dường như chỉ có thói quen bày bừa chứ không có thói quen dọn dẹp nên ở đâu cũng thấy rác. Quần áo của Như Ý chật đầy một cái tủ con, vậy mà lúc này chỉ còn non nửa, già nửa đang nằm chồng chất trong chiếc giở đựng quần áo bẩn ở góc nhà. Cô dọn dẹp sau đó ôm đống quần áo bẩn tống hết vào máy giặt. Sau khi phòng khách và nhà bếp gọn gàng sáng bừng lên trong ánh nắng cuối xuân ấm áp, Linh mới mở cửa bước vào phòng Đại.


Vừa nhìn vào căn phòng sáng mờ mờ, cô không nhịn được mà thét lên giận dữ:


- Thật là tức chết mất.








Chương 95: Cầu hôn





Linh bước vào phòng, cố tránh để không dẫm lên quần áo rơi lả tả đầy trên sàn, tới cạnh giường của Đại. Anh trùm chăn kín đầu, cô kéo ra, sờ một tay lên rán anh, thấy anh hoàn toàn không giống đang bị ốm thì càng nổi điên lên. Cô lập tức tát nhẹ hai cái lên má anh, gằn giọng:


- Đồ lười nhác, dậy cho em.


Đại khó nhọc mở mắt, giả vờ ngái ngủ một chút, sau đó cất giọng kinh ngạc:


- A... em tới khi nào vậy? Mấy giờ rồi? Mấy hôm nay anh mệt quá, không ngờ ngủ không biết gì nữa.


- Anh dậy mà xem anh làm gì với căn nhà này đi. Không thèm dọn dẹp, bát không rửa, quần áo không giặt, đến con cái ăn gì uống gì cũng chẳng thèm quan tâm. Ngày trước anh đâu có sống bừa bộn thế này. Nếu đã không tự chăm sóc mình được thì đừng ra ở riêng nữa – Linh kéo rèm cửa sang một bên cho ánh sáng chiếu vào, sau đó mở bung cửa sổ để cái mùi nước hoa ngào ngạt lẫn với mùi hôi của quần áo tản bớt ra ngoài.


- Anh mệt lắm, cho anh ngủ thêm chút đi – Đại lười nhác cuộn chăn lại, vẫn không có ý định rời giường.


- Anh thuê người giúp việc đi, hoặc lấy vợ đi, thế nào cũng được. Nếu không tôi sẽ tự mang Như Ý về nuôi đấy, cho anh thích sống thế nào thì sống – Linh quay lại, chống nạnh nhìn anh, sau đó tiếp tục kéo chăn ra khỏi người Đại.


- A, lạnh quá! – Đại rên lên một tiếng khi Linh kéo bật cái chăn ra.


Linh trợn trừng mắt, gương mặt hơi đỏ lên, thì ra Đại đi ngủ mà không mặc gì ngoài một chiếc quần con.


- Em muốn ăn thịt anh thì cũng đâu cần phải mạnh mẽ như thế. Em chỉ cần nói một câu là anh tự chín rồi dâng lên tận miệng em cơ mà – Đại càu nhàu nói, lại giật cái chăn quấn vào người, mặt đỏ tía lia giống như con gái mới lớn lần đầu bị người khác giới nắm tay vậy.


- Anh... – Linh giận tới cứng họng.


- Được rồi. Anh biết em có uy của một bà vợ lắm. Nhưng em thấy đấy, anh gà trống nuôi con thế này làm sao có thể chăm lo chu toàn mọi thứ được. Vừa lo đi làm, lại phải đưa đón con đi học, rồi lo cho nó bữa tối nữa...


- Vậy thì anh lấy vợ đi. Tôi thấy có nhiều cô gái muốn nâng khăn sửa ví cho anh lắm đấy – Linh cau có đáp, không ngừng nhặt nhạnh quần áo rơi trên sàn nhét vào giỏ.


Đại mỉm cười nhìn cô đang lúi húi dọn phòng, nhưng thấy cô nhìn mình thì anh lại nhăn nhó, tiếp tục than thở:


- Ai nào? Làm gì có ai? Em đừng có suy bụng ta ra bụng người.


- Anh nói cái gì? – Linh trợn mắt – Ai nói tôi muốn làm vợ anh?


- Ừ, ai nói nhỉ? Anh không nói. Là em tự nói đấy thôi – Đại giả ngu đáp.


Nhưng anh chưa kịp cười thì đã ăn trọn một đống quần áo bẩn của mình vào mặt. Rõ ràng anh đã chọc cho Linh tức đến nỗi muốn động tay động chân rồi.


- Cút ra khỏi giường để tôi còn dọn – Linh hét lên.


- Sao, giận anh à? – Đại nhìn cô cười một cách xấu xa và nham hiểm.


- Anh cút hay tôi cút? – Linh trừng mắt hỏi lại.


- Được, được, anh ra ngoài là được chứ gì, nhưng em phải lấy quần áo cho anh đã, lạnh chết đi được.


Linh giận dữ nhìn anh, sau đó cũng mở tủ, lấy ra một bộ quần áo thể thao cho Đại.


- Đây. Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới sân khu chung cư trông con đi.


- Rõ, bà xã.


Linh quay mặt đi trong khi Đại vui vẻ mặc quần áo. Cô lại bàn làm việc của anh, lôi mấy đôi tất nhét ở trong ngăn bàn ra, nhăn mũi vất chúng vào giỏ. Còn đang hí hoáy dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, đột nhiên cô thấy một cái bóng trùm lên mình, sau đó một cánh tay từ phía sau vươn tới ôm lấy cô và mạnh mẽ nhấc cô lên, đặt cô nằm lên giường.


- A... anh...


Linh kinh hãi hét lên, nhưng lập tức tiếng của cô đã tắt ngúm vì đôi môi của Đại đã khóa chặt lấy môi cô. Linh vùng vẫy, nhưng lại bị sức nặng của cơ thể anh đè tới nỗi không cựa quậy được một chút nào. Một nụ hôn táo tợn và mạnh mẽ khiến Linh không tài nào thở nổi. Cho đến khi mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng rồi anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Linh tham lam hít vào một ngụm không khí, sau đó trừng mắt nhìn anh:


- Anh muốn chết sao?


- Ừ... – Đại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, câu này anh đã nghe quen tai rồi.


- Anh...


- Làm vợ anh nhé! – Đại nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô, đột nhiên cười và đề nghị.


- Đừng có đùa, mau xuống tìm bọn trẻ đi.


- Em lại lảng tránh vấn đề rồi – Đại lắc đầu, dứt khoát không muốn buông tha cô – Anh thực sự nghiêm túc muốn cưới em đấy.


- Không muốn – Linh đáp không do dự.


- Tại sao? – Đại nhìn cô nghi hoặc.


- Không muốn là không muốn – Linh đẩy Đại ra khỏi người mình.


Đang định chồm dậy, cô lại lập tức bị anh dùng thân thể mình đè xuống một lần nữa.


- Hôm nay em không đồng ý thì đừng hòng thoát khỏi anh.


- Anh định làm gì chứ?


- Anh chỉ muốn nói lời cầu hôn em – Đại nhìn vào mắt cô, thành thực nói.


- thì câu trả lời anh cũng có rồi còn gì.


- Anh muốn nghe em nói: “Em đồng ý”.


- Nằm mơ đi.


- Được, vậy chúng ta tiếp tục.


Đại cúi xuống định hôn cô nhưng Linh đã lập tức nghiêng đầu, để anh hôn trượt lên cổ mình. Đại không bận tâm, anh đưa môi hôn lên tai cô, sau đó cắn nhẹ vào dái tai cô một cái, cất giọng thì thào:


- Anh sẽ làm cho tới khi em nói đồng ý thì thôi.


Linh rùng mình khi anh bắt đầu luồn tay vào áo cô. Cô giãy lên, hét lớn:


- Đồ vô lại, buông ra mau...


- Sáu năm trước, là anh kém cỏi, không đủ sức để bao bọc cho em, vai anh không đủ chắc để cho em dựa vào, tay anh không đủ vững để giữ em ở lại. Anh đã một lần ngu ngốc để mất em, đó là điều làm anh hối hận nhất trong sáu năm qua, nhưng lần này thì không. Anh nhất định phải cưới được em. Linh, em phải làm vợ anh!


- Không... anh... – Linh rùng mình khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào da thịt mình. Cô cong người cố đẩy anh ra, nhưng Đại hoàn toàn không có ý nhượng bộ – Đến giờ anh vẫn còn đổ lỗi tại tôi, anh tưởng là tôi muốn như thế lắm sao? Tôi trở thành người phản bội anh trong mắt người nhà anh, trong mắt bạn bè tôi, anh tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Đồ ngu ngốc này, anh nói anh yêu tôi, anh muốn cưới tôi, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu nhận lỗi về mình. Anh có đáng để tôi tin tưởng không?


Tiếng hét giận dữ của Linh chuyển thành tiếng khóc bất lực khiến Đại giật mình, lập tức đình chỉ mọi động tác. Anh kinh ngạc nhìn cô, mãi không nói thành lời. Đại rút tay ra khỏi người cô, đưa hai tay ôm lấy mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, khiếp sợ hỏi:


- Em khóc ư? Anh xin lỗi, anh đang làm gì thế này? Anh...


- Anh tưởng rằng sáu năm qua tôi sống thoải mái lắm sao? Đến ngủ tôi cũng không thể quên cái cách tôi bị anh đẩy ra khỏi cuộc sống của anh. Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn đổ lỗi tại tôi, rằng tôi thay lòng đổi dạ, tôi thích trèo cao, tôi ham giàu khinh nghèo... Anh có bao giờ nghĩ những lời của anh làm tôi thương tâm tới mức nào không?


- Linh, em nói gì vậy? Anh chưa từng nói như thế! – Đại bối rối ngồi dậy giải thích, còn cố ôm cô vào lòng vỗ về.


- Nhưng anh đã nghĩ như thế. Trong mắt anh tràn đầy sự khinh ghét tôi – Cô cố đẩy anh ra, càng khóc to hơn – Tôi vì không muốn đứa con của anh bị chối bỏ giống như Như Ý nên mới quyết định rời khỏi anh, tôi tác thành cho anh và chị ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn nghĩ tôi như vậy...


- Em nói sao? Em biết Huyền mang thai, vì thế mới quyết định rời khỏi anh ư?


- Khi Huyền gặp riêng tôi và nói với tôi về cái thai đó, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng số phận của tôi lại bạc bẽo tới mức ấy. Nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Tôi không muốn như chị Lệ, chỉ biết im lặng ngồi im chờ nghe quyết định của người khác. Cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự quyết định.


- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Linh. Anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi – Mặc cho Linh giãy giụa, Đại kiên quyết ôm cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm – Anh đã thấy em ôm Cường khóc và anh đã nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì thương hại anh. Anh đã quá ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.


Linh càng khóc to hơn khiến Đại càng bối rối, không biết phải làm gì và nói gì để giúp cô nguôi ngoai. Rõ ràng trong sáu năm qua, cô đã luôn để trong lòng những suy nghĩ đầy ấm ức này, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Anh vẫn cứ kiêu căng cho rằng mình luôn hành động đúng, chưa từng có lỗi với cô, nhưng xem ra anh đã quá ngu ngốc khi tin vào điều đó rồi.


Đại thầm thở phào trong lòng. Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng đã được giải khai. Tấm chắn vô hình này được gỡ bỏ cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dễ dàng bước vào cuộc đời cô hơn.


- Cưới anh nhé! Để anh được bù đắp cho em. Chúng ta vì hiểu lầm mà đã đánh mất nhau trong một quãng thời gian quá dài rồi – Đến khi cô ngừng khóc, Đại mới vụng về nâng cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô đề nghị.


- Tại sao anh nhất định cứ muốn kết hôn? – Linh cau mày hỏi.


- Alex cần có bố, Như Ý cũng rất muốn có mẹ. Chúng ta ở bên nhau sẽ dễ dàng chăm sóc hai đứa trẻ hơn.


Đại suy nghĩ một chút rồi đáp. Anh cho rằng bọn trẻ vẫn là điểm yếu nhất của Linh, chỉ cần anh lấy chúng ra làm lý do thì nhất định cô sẽ không thể chối từ. Nhưng...


- Vậy thì anh đi lấy một người đàn bà khác là Như Ý sẽ có mẹ rồi. Còn Alex, nó không nhất định cần một người bố tới mức ấy đâu – Linh đẩy anh ra, sau đó đứng bật dậy đáp.


Đại kì quái trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, không hiểu tại sao vừa rồi cô còn như con mèo nhỏ nằm ngoan ngoãn trong ngực anh, đến bây giờ lại thành ra như thế này?


- Nhưng chúng ta ở với nhau nhất định sẽ làm bọn trẻ vui vẻ hơn – Đại ngây ngô giải thích.


- Quên đi – Linh đi về phía giỏ quần áo, nhấc chúng lên, trước khi bước ra khỏi cửa thì nhìn anh nhắc nhở – Trong khi em phơi đồ và dọn dẹp cả cái nhà này thì anh nên xuống trông bọn trẻ đi.


Rồi cứ thế cô đi ra khỏi phòng, để mặc Đại ngồi ngây ra như phỗng, mặt ngơ ngác vẫn còn đang tự hỏi tại sao mọi hiểu lầm đã được gỡ rồi mà thái độ của cô dường như còn lạnh lùng hơn ban đầu.


Linh bước tới bên máy giặt, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn biến mất, một nụ cười nở nhẹ trên môi. Rồi cô lại cau mày, dậm chân một cái, thở dài rồi nói thầm:


- Đồ ngốc!








Chương 96: Mảnh ghép cuối cùng





- A, papa đi công tác về rồi – Alex chạy ra mở cửa sau đó hét lên vui vẻ.


Đại cúi đầu, vươn tay xoa lên mái tóc tơ của thằng nhóc, mỉm cười hỏi:


- Hai chị em ở nhà ngoan chứ? Có nhớ bố không?


- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.


- Papa có nhớ mua quà cho con không vậy? – Như Ý đang ngồi học bài ở bàn ngoài, ngoảnh cổ lại hỏi.


- Hai chị em có đủ cả – Đại cười – Mẹ đâu?


- Mẹ đi nghỉ rồi – Alex nhanh nhảu đáp.


- Mẹ mệt sao? – Đại ngạc nhiên hỏi, bình thường giờ này Linh chưa bao giờ đi ngủ.


- Vâng... papa đi tắm đi, con dọn cơm cho – Như Ý rời khỏi ghế, ra vẻ người lớn nói.


- Học bài đi, cơm nước chút nữa bố sẽ tự lấy ra được. Bố xem mẹ thế nào.


Đại nói với hai đứa trẻ rồi đi về phía phòng ngủ.


Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cảnh cuối tuần lại phải sang dọn dẹp cho bố con Đại, thương Như Ý không được chăm sóc cẩn thận, Linh đồng ý cho hai bố con dọn về ở chung với hai mẹ con cô. Dù vậy, mặc cho Đại năn nỉ thế nào, cô nhất định không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, chỉ muốn hai người sống theo kiểu góp gạo thổi cơm chung, cùng có chung những đứa con để chăm sóc mà thôi.


Từ lúc chuyển về đây sống chung với hai mẹ con Linh, Đại cảm thấy hạnh phúc hẳn. Anh thực sự được sống trong một gia đình mà mình từng mơ ước. Sáng dậy anh đưa hai đứa nhóc đi học, đưa cô tới chỗ làm. Chiều anh đón cả ba mẹ con về. Cô nấu cơm chiều, anh tắm cho lũ trẻ và chơi với chúng, rồi dạy chúng học. Gần đây, vì Phương Đông chuẩn bị khai trương nên Đại bận rộn hơn, có khi phải làm tới tận khuya, nhưng trong lòng thì không cần phải lo lắng chuyện con cái ở nhà nữa. Cô cho anh có cảm giác an toàn của một hậu phương vững chắc.


Đại bước vào phòng, Linh đang nằm ngủ trên giường. Anh tháo tất, nhét nó vào giầy, sau đó nằm dài xuống cạnh Linh. Thấy cô vẫn có vẻ không chịu thức dậy đón anh trở về, Đại đặt một tay lên tóc cô, vuốt những sợi tóc ở trên má sang một bên, sau đó in lên má cô một cái hôn.


- Anh về rồi à? – Linh mở mắt ra, mệt mỏi hỏi – Ăn gì chưa? Em có để phần thức ăn đấy. Ăn đi rồi cho bọn trẻ ngủ nhé!


- Còn sớm. Mình tranh thủ chút đi... – Anh kéo chăn chui vào nằm cạnh cô, tay bắt đầu sờ soạng.


Linh gạt tay anh ra, khó chịu nói:


- Em mệt lắm. Đừng đụng vào em.


- Vợ... Anh đi công tác mười ngày, em có biết anh nhớ em thế nào không? Anh thèm muốn chết rồi đây.


- Anh tự đi ra hay để em đạp anh xuống giường – Lịnh trừng mắt nhìn anh, dường như cô thực sự khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng thế này.


- A, thôi được, nể tình em không khỏe nên anh tha cho em. Nhưng ngày mai em sẽ biết tay anh – Đại tỏ vẻ giận dỗi, sau đó cố tình hôn cô một cái nữa anh mới chịu bước ra ngoài.


Hai đứa trẻ đang tranh nhau xem phim hoạt hình trên tivi, chí chóe đến nhức cả óc. Đại nghiêm khắc nhìn hai đứa con, sau đó nói:


- Mẹ đang mệt, các con yên lặng học bài rồi đi ngủ sớm.


- Dạ... – Hai đứa thấy anh tỏ ra nghiêm nghị thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.


- Mà mẹ ốm lâu chưa? Có uống thuốc hay gọi bác sĩ không? Sao lúc bố gọi điện về không đứa nào bảo bố?


- Từ hôm papa đi mẹ ốm suốt, ăn cái gì là nôn ra cái đấy. Lúc nào cũng ôm khư khư cái nhà vệ sinh. Bác Phong đến thăm, có nói đưa mẹ đi khám mà mẹ bảo không cần – Alex nhảy vào lòng anh ngồi, thật thà kể.Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 tap 2
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_47 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .